Khi nói đến người trẻ, chúng ta chỉ nghĩ đến cái gì đó vui tươi, năng động, nhiệt thành ít ai để ý đến bên trong người trẻ họ nghĩ gì và thao thức điều gì. Với Tông huấn Christus Vivit – Đức Kitô đang sống của Đức Giáo Hoàng Phanxicô, tôi được đánh động qua câu hỏi của ngài: “Tôi có thể khóc không ?”(CV, số 76). Câu hỏi này tưởng chừng đơn giản nhưng đọc đi đọc lại và phản tỉnh chính mình, tôi nhận ra nó chất chứa nhiều hướng đi sống đạo trong xã hội hôm nay, cách riêng nơi các bạn trẻ.
Nói đến “khóc”, thường ta chỉ nghĩ đến sự yếu đuối, mỏng manh của một ai đó trước một điều gì đó. Tuy nhiên “khóc” sẽ làm cho con người thêm sự khác biệt với muôn loài Thiên Chúa dựng nên. Đức Giáo Hoàng muốn mở rộng điều này khi nói: “tôi có thể khóc khi nhìn thấy một đứa trẻ đói lả, dùng ma túy hoặc ở đường phố vô gia cư, bị bỏ rơi, bị ngược đãi hoặc bị bóc lột như một nô lệ của xã hội không?”(CV số 76). Đó là vấn đề tôi được đánh động khi phải đối diện với “thế giới phẳng” ngày nay nơi người trẻ và bản thân tôi.
Các bạn trẻ đang bị cuốn vào “tìm cảm xúc ảo” nhưng các bạn quên đi thực tại. Đôi khi chỉ bấm “like, share” là mãn nguyện và thấy vui rồi. Nhưng Đức Giáo Hoàng cũng đã cân nhắc rằng “đừng quan sát cuộc sống từ ban công” (CV, số 143). Những cảm xúc vu vở trên “facebook, zalo,…” đôi khi chỉ nhất thời nhưng điều quan trọng “cảm xúc thật” khi đối diện với “con người thật”. Đức Giáo Hoàng nhắn nhủ rằng: “các con hãy biết khóc cho tất cả những người trẻ kém may mắn hơn các con.” Bởi vì theo ngài, một khi chúng ta có thể khóc, thì chúng ta sẽ có thể giúp đỡ người khác từ tận đáy lòng.
Quả thực, bản thân tôi cũng là một người trẻ, đôi khi bị vòng xoáy cuộc đời làm cho mình sống quá nhanh mà quên đi những người đang sống bên cạnh tôi. Họ vẫn đang sống, họ vẫn bươn trải từng ngày, từng giờ không phí thời gian Chúa ban.
Hỡi các bạn trẻ, cùng với Đức Giáo Hoàng và với tôi “hãy là chính mình”, hãy để cảm xúc “thật” lên tiếng. Bạn đừng e ngại thể hiện cảm xúc của bạn. Nếu muốn khóc hãy khóc thật to. Đức Kitô đang sống, Ngài sống cùng, sống cho và sống với chúng ta đặc biệt là người trẻ. Hãy cùng bước đi với Chúa và Giáo Hội, cùng chia sẻ “niềm vui, nỗi buồn” với nhau để xua tan những lo âu muộn phiền quanh ta, bạn nhé.
Gioan.B Nguyễn Quốc Dũng
Đúng rồi Hiep Nguyen ... người trẻ đang tmạ dần quên cảm xúc này khi nhìn những người trẻ khác kem may mắn hơn ta, chỉ vì họ "chỉ nhìn cuộc sống từ bn công hay trên màn hình thôi". Nhưng rồi tuổi trẻ sẽ qua đi họ sẽ gẫm được điều đó như a Hiệp thôi. Khóc rồi cứ tung bay như "tấm hình" là ok rồi. Tuổi trẻ mà
Khóc cho lòng nhẹ bớt và để dành chỗ cho những điều tốt đẹp đang đến :))
Tôi cũng có những suy tư giống bạn, đôi lúc sống chậm mà lại ý nghĩa để hiểu "khóc" là gì ...