Trong cuộc sống chúng ta ,cả tôi và bạn chắc chắn đã gặp không ít những đau khổ ,lo toan .Có những nỗi đau khiến trái tim chúng ta bị lung lay ,chắc là rất khó để có thể bình phục lại được , những vết thương ấy có thể đã làm bạn và tôi đôi lần rơi nước mắt hoặc có khi phải thở dài
Chắc là các bạn biết đại dịch Covid-19 , nó đã gây ra nhiều nỗi đau thương cho toàn nhân loại , nó chỉ là con virus nhỏ đến mức mắt thường không thể nhìn thấy được nhưng nỗi đau mà nó gây ra là quá lớn ,người ta chú trọng hơn để bảo vệ sức khỏe của mình và người thân . Hằng ngày , mỗi sáng sớm tôi đọc báo lại thấy những con số bị nhiễm bệnh ngày càng tăng lên ở khắp mọi nơi , đau buồn hơn là những nạn nhân không may mắn đã ra đi mãi mãi .
Virus Corona không chỉ gây thiệt hại trên bình diện sức khỏe con người nhưng còn gây tổn thất đến kinh tế , giáo dục , các hoạt động cộng đồng . Nhiều công ty phải đóng cửa , giảm biên chế lao động hoặc phải cắt giảm nhân sự . Một người trẻ như tôi , đang làm việc tại các công ty xí nghiệp cũng lo âu và sợ hãi vì đứng trước ngưỡng cửa của thất nghiệp . Trong nỗi đau tột cùng ấy , tôi biết chia sẻ với ai đây ? Ai có thể hiểu được nỗi lòng của tôi ?... Dường như tất cả câu hỏi đều không có câu trả lời . Trong nỗi thất vọng dâng trào , buổi tối hôm ấy , tôi lượn quanh qua những con phố quen thuộc , một mình bước chậm rãi trên con đường vắng bóng người . Giờ đây , tôi nhìn xung quanh các hàng quán đều đã đóng cửa , khu phố bỗng trở nên im lặng đến đáng sợ , những quán cà phê đầy ắp tiếng cười của các bạn trẻ giờ đây đã không còn . Nhà nhà đều đóng cửa vì thời gian cách ly xã hội . Một mình tôi rảo bước , những bước đi của nỗi buồn và sự thất vọng . Tôi chẳng biết làm gì khác ngoài việc lấy Chuỗi Mân Côi ra đọc , chân vừa đi , miệng vừa đọc những câu kinh trong thái độ buồn sầu và lo lắng .Tôi lo lắng đến ngày mai .Tôi vẫn cứ đọc kinh chỉ để an ủi chính mình , bỗng tôi chợt nhận ra được có một sức mạnh nào đó đang đi cùng với tôi , dường như thấu được nỗi lòng của tôi và nghe được những tiếng thở dài của tôi .
Tôi chợt nhớ lại câu chuyện trong Kinh Thánh “ Hai môn đệ trên đường Emaus”, có lẽ tâm trạng của tôi cũng giống với tâm trạng của họ ,cũng buồn sầu ,lo lắng và thất vọng và rồi tôi càng đi thì câu Lời Chúa dần hiện lên trong tâm trí tôi :“Cứ yên tâm , chính Thầy đây đừng sợ”(Mc 6;50) . “Có phải Ngài là Chúa Giêsu không?”.”Ngài đang đi với con đúng không?”.Tôi tự hỏi mình với những câu hỏi ấy và rồi khi tôi vô tình đọc được những lời nhắn nhủ của Đức Thánh Cha trong tông huấn Chúa Kitô đang sống “Người lấp đầy mọi sự bằng sự hiện diện vô hình của Người, và bất cứ nơi nào con đến, Người sẽ chờ đợi con ở đó. Bởi vì không những Người đã đến, mà còn đang đến và sẽ tiếp tục đến mỗi ngày để mời con tiến bước đến một chân trời luôn mới mẻ.”( Theo Christus Vivit -Chương 4;125)
Những lời nhắn gửi ấy của vị Cha chung trong tông huấn Christus Vivit , làm cho tâm hồn tôi cảm thấy rạo rực hơn bao giờ hết , và tôi chắc chắn rằng “Người Đang Sống” không chỉ Người Đang Sống mà Người còn đang hiện diện với tôi nhất là trong những lúc khó khăn này . Tâm hồn tôi trở nên bình an đến lạ , tôi cảm thấy như mình đã gặp được Đấng Phục Sinh và như Maria Madelena , hai môn đệ trên đường Emaus , lòng tôi hân hoan vui sướng với nụ cười rạng rỡ trên môi .Ánh sáng của Đấng Phục Sinh đã chiếu tỏ trên cuộc đời tôi và đã biến đổi tâm hồn tôi . Tôi cảm thấy vui mừng dẫu biết rằng khó khăn và những nỗi lo lắng của tôi vẫn còn đó , nhưng không vì thế mà khiến tôi nản chí vì tôi biết rằng Chúa vẫn bên tôi và bất cứ nơi đâu tôi đi qua đều có hình bóng của Ngài ở đó
Còn bạn ? Bạn đã gặp Đấng Phục Sinh chưa ? . Đấng Phục Sinh đang hiện diện bên cạnh bạn và tôi .Ngài đang bước đi cùng với chúng ta . Hãy mở rộng cánh cửa của tâm hồn ra để chào đón ánh sáng của Đấng Phục Sinh , và rồi chắc chắn bạn sẽ nhận được bình an và niềm vui của Ngài.
Tác giả : Maria Nguyễn Ngọc Ánh
Ảnh : Internet