150. Dù con có sống và trải nghiệm đến đâu chăng nữa, con cũng sẽ không bao giờ chạm đến ý nghĩa sâu xa nhất của tuổi trẻ, con sẽ không nhận biết được tuổi trẻ đầy đủ nhất, nếu con không gặp Người Bạn lớn mỗi ngày, nếu con không sống trong tình bạn với Đức Giêsu.
Chiara gõ cửa lúc tôi còn đang ngồi gõ gõ cái điện thoại: Đi lễ hem, An ơi!
Mặt tôi xệch xuống vài mét vì ngoài cửa sổ, trời lất phất tuyết kèm theo cái gió của miền Bắc nước Pháp. Rồi, cái giọng í ới của cô bạn cùng nhà lưu xá sinh viên cũng xách được cái mông tôi lên.
Hơn chục bạn, đến từ chục nước khác nhau, chúng tôi ở cùng nhau trong nhà lưu xá sinh viên Công giáo. Nói từ “ở” thì chưa đủ để toát lên được cái nhịp sống giữa những người bạn này. Chúng tôi cùng cầu nguyện trước giờ ăn, chúng tôi rủ nhau đi Lễ, chúng tôi tìm mình trong chuỗi Mân Côi vào thứ Bảy. Đó là những chuỗi Mân Côi nhiều vần điệu, được bắt đầu bằng Tiếng Việt, tiếng Ý, tiếng Anh... rồi chụm lại ở câu hát: “Ave Maria”.
Trong lúc mệt mỏi lết đôi giày Converse giữa đường gạch Châu Âu lắm tuổi, tôi đã băn khoăn thật nhiều về Đức Ki-tô mà tôi biết bấy lâu. Tôi lấn cấn: Người ở đâu?
Nếu Người chỉ ở những ngôi nhà thờ rộng lớn, hẳn đôi chút rêu phong đã tìm được chỗ. Nếu Người ở những bộ sách Thần học dày đẹp, hẳn tôi chẳng mấy khi tìm đến, lật dở. Hay Người ở nơi những vị giáo sĩ tầng tầng lớp lớp? Thế thì lòng tôi sẽ chùng xuống thật nhiều khi đọc được ít nhiều tin trên dòng báo.
Trong một lần cầu nguyện bằng nhiều thứ tiếng, tôi ở cạnh bên những người bạn từ mọi nẻo. Đôi mắt tôi được khóe mở bởi cây thánh giá trước mặt. Tôi tự nói: "It's you". Đúng rồi, Ngài đây, ở đấy và với chúng con đó thôi!
Khi sống những quãng ngày tuổi trẻ trong tình bạn tại Pháp, tôi thực sự vui cái lòng và thỏa mãn cái trí của câu Kinh Thánh: “Thầy gọi anh em là bạn hữu” (Ga 15, 15). Vì trong những lúc đụng chạm đến sứt mẻ, chúng tôi cùng nhìn vào Đức Ki-tô. Cô bạn người Ý luôn tự cao về văn hóa gốc La Mã của mình cũng tự tay vào bếp để làm cùng tôi món nem Việt. Rồi chúng tôi cũng nhiều lần trầm trồ cô bạn Công-gô da đen với những bộ tóc đẹp lạ, thay đổi liên tục. Chúng tôi thôi tranh cãi, phô-mai Pháp thì ngon hơn nước mắm Việt nhưng một mực tôn trọng cái sắc mà mỗi người đem cùng.
Bởi chúng tôi chẳng thể chọn lựa được màu da, sắc tộc của mình. Nhưng chúng tôi lại có thể chọn lựa thái độ sống dưới cái mắt nhìn trong Thiên Chúa. Và khi cùng nhìn về nó, chúng tôi trở thành những người bạn, làm thành một bè hiệp nhất trong Đức Giê-su!
An Duyên
Bài viết nhẹ nhàng, sâu lắng và có sức lôi cuốn người ta đi vào mối tương quan bằng hữu với Đức Ki-tô. Cảm ơn tác giả.
Cảm ơn Duyên! bài viết ý nghĩa và ảnh đẹp quá!!!