Trước khi đi vào những tâm tư và những cảm nghĩ, tác giả xin phép mượn lời của Thánh Phao-Lô Tông Đồ gửi tín hữu Ê-Phê-Xô “Chúc tụng Thiên Chúa là thân phụ Đức Giê-Xu-Ki-Tô Chúa chúng ta”(Ep 1,3a).
Đoc trong Tông Huấn “ChristusVivit” tới số 72 thì để lại cho người viết bao nhiêu tâm trạng về những chặng đường đã đi qua và những ý định sắp đến. Chuyện là như thế này.
Cách đây một vài năm, khi còn đi học ở trung tâm mục vụ Sài Gòn thì luôn có ý đinh, khi nào học xong xin Chúa cho đi rao giảng ở Châu Phi hay nước ngoài gì đó. Nhưng rồi có một cảm giác thật trống vắng, thật cô đơn. Có một cảm giác như Thiên Chúa không hề tồn tại. Lúc đó như đi trong một đêm đen, không biết nên đi về hướng nào? Ông bà có câu : “ Phía cuối đường hầm là ánh sáng” nhưng người viết tìm hoài cũng không thấy ánh sáng đâu cả. Buồn, lăng lẽ bước sang trái. Đi một vài bước cảm thấy không ổn. Nên lại bước lại sang phải. Bước lên, rồi bước xuống. Nhưng rồi trong một đêm, có một cảm giác rất kỳ lạ. Một cái gì đó thôi thúc mình. Hãy đến và giúp đỡ một người em gái trong nhóm mà người viết hay sinh hoạt. Chính tác giả cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Sau một vài hôm tìm hiểu thì mới biết rằng : em gái ấy đã mang thai ngoài ý muốn và người bạn trai ấy đã không chấp nhận đứa con ấy.
Rất buồn vì chuyện đó, nhưng phải chấp nhận. Vì đứa bé không có lỗi trong chuyện này. Đứa bé chính là Hồng Ân. Trong những ngày bạn ấy mang thai đến khi sinh nở, tác giả củng đã cố gắng giúp đỡ. Thế rồi người em gái ấy đã sinh hạ một bé gái khấu khỉnh và dễ thương. Mình cũng đã tự nhủ rằng : mọi việc đã hoàn tất, Chúa cũng đã gửi người đến để có thể đồng hành với em gái ấy. Tác giả cũng đã nói rằng :” Con xong việc Chúa giao rồi đó. Chúa gửi con đi ra Châu Phi đi hay ít là đi đến Tây Nguyên cũng được”. Nhưng rồi một sự im lặng lại đến. Tác giả lại lay hoay chả biết làm sao. Bổng một hôm, một tin “sét đánh ngang tai”,bà chị họ đã trờ thành một Single Mom (SGM).
Cảm giác suy sụp đến tột cùng xuất hiện, lại một lần nữa phải đứng lên làm tiếp những công việc đả làm. Nhưng lần này là đến một người thân trong gia đình của mình.
Qua 2 câu chuyện trên mới thấy rằng, những mục vụ về “Bảo về sự sống” còn một lỗ trống. Nếu khuyến khích người phụ nữ không phá thai, thì người bạn trai ấy có chấp nhận không? Nếu không chấp nhận, thì người con gái ấy phải đối mặc với những định kiến từ gia đình và xã hội.
Họ những SGM đó phải làm sao khi thân một mình nuôi con đồng thời những thời gian mang bầu đó. Họ phải làm sao??? Phải chăng họ chính là những người cùng khổ. Những người đứng bên lề của xã hội. Nếu họ là những người có Đức Tin thì họ cũng chính là những người đứng bên lề của Giáo Hội.
Bản thân của tác giả cũng đã góp một chúc cho những điều đã trải qua. Nhưng cảm giác không đủ. Khi có rất nhiều người ngoài kia cần sự giúp đỡ. Họ đang chìa đôi tay ra. Để ta có thể giúp đỡ. Có lẽ họ cần giúp đỡ về vật chất. Nhưng họ cần một tương lai hơn khi con họ sẽ bắt đầu đi học. Đó cũng là một những vấn đề cần sẽ giúp đỡ của Hội Thánh. Nơi có nhiều trường học. Hơn thế họ cần người chia sẽ để không phạm phải sai lầm lần thứ 2.
Để kết thúc đôi dòng chia sẽ tại đây thì xin mượn trong sách Khải Huyền “kính dâng Người vinh quang và uy quyền đến muôn thuở muôn đời. A-men” (Kh 1,6b)
Sài Gòn, ngày 20 tháng 6 năm 2020
Tác giả : Nguyễn Đức Đăng Khoa
Tâm có thể lặng để lắng nghe tiếng Chúa nói, đó thật là một mối phúc.
Chúc tác giả có thể tìm ra được kế hoạch tình yêu mà Thiên Chúa đã đặt sẵn mời gọi chính mình...